Tôi nghe những chú
chim sẻ rúc lên những hồi dài trong cơn mưa buốt lạnh.Bỗng nhớ về một tuổi ấu
thơ với những cơn mưa dài lê thê không ngớt.
Mưa ám ảnh tuổi thơ
tôi với những ký ức không rõ hình thù.Chỉ biết đó là những mảng nhớ ngây thơ và
hư ảo.Từ khi còn rất bé,tôi đã ý thức được nỗi buồn mỗi khi cơn mưa đến.Trong
màn mưa hư ảo,con người trở nên thật tâm và tĩnh tại ,khi đó những mảnh nhỏ tâm
tình được nối ghép , và chúng chẳng bao giờ đem lại cho ai một chút vui.Tôi
chưa từng thấy ai mỉm cười trong mưa,tôi chỉ thấy những nụ cười trong ngày nắng
toả.Tôi cũng thường bắt gặp những vẻ mặt trầm ngâm sau bức màn mưa bí ẩn.
Khi bắt đầu biết nghĩ suy, tôi luôn tự hỏi tại
sao người ta lại ví mưa với nước mắt,ví ngọn nắng với nụ cười.Tôi không quan
tâm đến vế thứ 2,tôi luôn đi tìm cách lý giải cho sự so sánh giữa mưa của thiên
nhiên và nước mắt của con người.Ngây ngô đến độ ,có lần ,tôi thử nếm xem mưa có
mặn mòi như nước mắt của tôi hay không?
Lúc lớn lên,khi đã đứng
giữa bao bộn bề của cuộc sống ,với bao buồn vui,bao nỗi niềm và cả sự níu giữ
một thời hồn nhiên quá vãng.Tôi mới biết tại sao người ta ví mưa như nước
mắt.Mưa bất chợt lúc nào không ai biết,có thể sau những ngày âm u,hay trong
nắng đẹp cũng bất chợt có mưa.Mưa kéo dài không ngớt,mưa tí tách rả rơi, nhưng
mưa đều là sự hoá giải những âm u của lớp không khí tù túng và bức bối trên
kia.
Mưa cũng như con người,có buồn và có vui,có
hờn và có giận,có sinh có biến,mưa mang đến bao nỗi niềm để tự cảm với con
người.Trong nỗi buồn của mưa,tự bao giờ đã là nỗi buồn nhân thế.Sâu lắm sau màn
mưa kia là ký ức,là hiện tại ,là tuơng lai,là nỗi buồn ,niềm vui và hy vọng.
Và sau mỗi cơn mưa
qua,ta chợt nhận ra, cuộc sống cần lắm những ngày nắng đẹp.