Cái hay trong bài thơ Biển của Xuân Diệu
17-10-2014
Cái hay trong bài thơ Biển của Xuân Diệu
Trong chương trình môn văn lớp 12 THPT, khi nghe thầy cô
giảng bài Sóng của Xuân Quỳnh, không thể không liên hệ đến bài thơ “Biển” của
Xuân Diệu. Bởi hai hồn thơ này không bao giờ chịu yên tỉnh để chiếm lĩnh con sóng
của đại dương, để hóa giải lòng mình.
Nếu hiểu theo cách định nghĩa về thơ của Sóng Hồng: “ Thơ
trước hết là sự giải bày cảm xúc của nhà thơ về con người và thời đại” thì với
Xuân Diệu, thơ “phải là cuộc đời, là hiện thực vì ngay bản thân của nó cũng chính
là cuộc sống”. “Thơ phải chân thật, ở trong lòng người, tâm hồn người.
Trở lại với bài thơ “Biển” của Xuân Diệu thì hình tượng sóng
là một biểu hiện kì thú, vĩnh hằng của thiên nhiên. Từ lâu nó đã trở thành một
chất liệu cho thơ ca. Chúng ta đã từng nghe tiếng sóng mênh mamg trong tiềm
thức của Thôi Hiệu trong bài Hoàng Hạc Lâu. Và đến mãi tận bây giờ chúng ta như
vẫn nghe được tiếng sóng thảng thốt của Thúy Kiều dội về từ lầu Ngưng Bích “Ầm
ầm tiếng sóng vây quanh ghế ngồi”. Với cổ nhân, họ mới chỉ khai thác âm thanh
của “tiếng sóng”, còn với Xuân Diệu, thì mọi người đã quá quen thuộc với ông
hoàng của thơ tình. Vì thế, khi đọc bài thơ Biển, ta cảm nhận như nhà thơ đã
khai thác đến cái bản chất cuối cùng của hiện tượng tự nhiên. Chàng thi sĩ đa
tình ấy như muốn được tắm trong biển lớn với con sóng tình cuồng nhiệt và say
mê.
Đầu tiên là sự thổ
lộ:
Anh không xứng là
biển xanh
Nhưng anh muốn em là
bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê.
Vâng! Tuy anh không xứng đang làm dòng biển trong xanh nhưng
trong lòng anh vẫn muốn em làm ‘bờ cát”, làm bóng mát, làm điểm tựa vĩnh cửu
cho con sóng anh đi về. Em – bờ cát, là hai yếu tố đa cực. “Bờ cát” thủy chung,
đằm thắm của tình em muôn đời vẫn trải lòng chờ đợi. Đôi khi sự dịu dàng, đằm
thắm đó của “bờ em” cũng ngăn bớt những con sóng tình cuồng nhiệt:
Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em.
Còn anh, anh vẫn chỉ “khiêm nhường” nhỏ nhẹ làm một “con
sóng biếc”. vì sóng anh vốn được tạo hóa cho đặc tính muôn đời, đó là sôi nổi
và táo bạo:
Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em.
Và đôi khi còn tham
lam, tiếc nuối:
Đã hôn rồi hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt.
Hình như con sóng ẩn dụ ấy đã chuyển tải hết sắc độ, lòng
cuồng nhiệt của tình yêu “phái mạnh”. Nói đúng hơn, Xuân Diệu muốn ẩn mình
trong con sóng kia để giãi bày một cách trọn vẹn “cái tôi” cuồng nhiệt của lòng
mình. Ở đây, chủ thể trữ tình của Biển chủ động chiếm lĩnh ngôi thứ nhất của
sóng lòng tuổi trẻ.
Để rồi, con sóng đa tình, táo bạo ấy muốn được “tung trắng
xóa”, tan vào cõi vô cùng, tuyệt đích của tình yêu:
Để những khi bọt tung
trắng xóa
Và gió về bay tỏa nơi
nơi
Như hôn mãi ngàn năm
không thỏa
Như yêu bờ lắm lắm em
ơi.
Bốn câu thơ của “Biển” được khép lại nhưng hồn thơ lại mở ra
những khát vọng mãnh liệt, muốn vươn tới cái tận cùng của tình yêu tuổi trẻ.
Chúc cho những ai đã yêu, đang yêu và những ai đang tìm kiếm tình, yêu sớm tìm
được bến đỗ của đời mình. Và hãy yêu chân thành, đằm thắm, say mê và mãnh liệt
như chàng trai đa tình trong bài thơ “Biển” của Xuân Diệu.
Quảng Bình, vào thu 2013
Đinh
Hữu Ngọc