Trong cuá»™c sống, ai cÅ©ng trải qua Ä‘á»i há»c sinh và chắc chắn cÅ©ng sẽ có những kÄ© niệm không thể quên được đối vá»›i thầy cô giáo, bạn bè và cả gia đình nữa.
Năm mưá»i hai tuổi, đúng năm há»c lá»›p 6, tôi há»c rất tệ hại, đã váºy còn hay bị thầy cô mắng. Cha tôi mất khi tôi còn nhá», mẹ tôi không chịu nổi cú sốc quá lá»›n nên bị bệnh quẩn trÃ. Tôi lá»›n lên giữa những cÆ¡n tỉnh, cÆ¡n mê cá»§a mẹ. Khi tôi lên lá»›p 1, mẹ tôi phải và o viện dưỡng trÃ. Bà ngoại đưa tôi vá» nuôi vì thương đứa cháu côi cút, tá»™i nghiệp. Tuy bà ngoại thương nhưng các cáºu , các dì thì không bởi trong mắt há» tôi là cục nợ. Há» không thể hiểu nổi tại sao má»™t ngưá»i đẹp như mẹ tôi có thể yêu và lấy má»™t ngưá»i nghèo xÆ¡ xác, khổ sở như cha tôi. Tá»™i nghiệp bà tôi, má»—i lần bị con Ä‘ay nghiến, bà chỉ im lặng .
Tôi thưá»ng bị đòn vì không nghe lá»i cáºu, dì. Má»—i lúc bị đòn xong, bà thưá»ng ôm tôi và o lòng, xoa lên đầu tôi và lấy dầu xoa lên những chổ tôi bị đánh, nước mắt lưng tròng “ Cháu Æ¡i, là m sao mà ra nông ná»—i nà y, sao cháu không nghe lá»i và cố gắng há»c hà nh để khá»i bị đòn, bị phat. Bà già rồi là m sao mà sống vá»›i cháu mãi được, cháu phải cố gắng há»c, kiếm lấy má»™t nghá» rồi là m ăn mà nuôi thân cho nở mà y nở mặt vá»›i ngưá»i ta…â€. Tôi giáºt phắt tay mình khá»i bà , hét to: “ Cáºu , dì coi cháu như con chó, đến lúc nà o bà mất, các dì các cáºu sẽ tống cháu ra khá»i nhà cho mà xem, cháu cÅ©ng khong cần cái nhà nà y nữa, cháu sẽ Ä‘i bụi Ä‘á»i luônâ€. Tôi đã nói vá»›i bà như thế. Bà khóc rấm rứt, trong khi đó tôi chạy ra bá» sông. Các cáºu các dì sẽ cho tôi vá» quê chăn trâu khi tôi há»c hết lá»›p 6. Vá»›i cái tuổi 12đủ khôn ngoan để biết phải dấu bà chuyện đó . Ước gì má»™t bà tiên sẽ đưa tôi ra khá»i cảnh sống nà y. Tôi thốt lên “ Mẹ Æ¡i, mẹ Æ¡i, con nhá»› mẹ quáâ€.
Thế rồi như má»™t phép lạ, cô tiên cÅ©ng xuất hiện. Sáng hôm sau, thầy hiệu trưởng và o lá»›p cùng cô giáo má»›i. Cô mặc chiếc áo dà i tÃm, mái tóc Ä‘en nhánh nổi báºt trên ná»n áo len trắng Ä‘iểm và i cánh hoa hồng nhạt. Nhìn vẻ mặt cô tháºt dá»… thương. Cô láºt sổ Ä‘iểm ra Ä‘iểm danh từng đứa. Khi gá»i đến tên tôi, nhìn và o thà nh tÃch bất hảo cá»§a tôi trong sổ Ä‘iểm, đôi mà y cô nhÃu lại, má»™t cái gì đó là lạ xao động trong mắt cô. Má»™t phút trôi qua cô bảo tôi ngồi xuống và tiếp tục Ä‘iểm danh. Sáng hôm sau, tôi đến lá»›p trể và mang theo má»™t vết hằn bên má, kết quả cá»§a việc không dáºy sá»›m pha trà cho cáºu. Tôi len lén bước và o chá»— ngồi, hy vá»ng sẽ không bị ghi và o sổ đầu bà i. Nhưng cô giáo vẫn phát hiện và đưa mắt nhìn tôi tá»±a cái ánh nhìn cá»§a bà tôi.
GiỠđịa lý, cô gá»i tôi lên bảng kiểm tra bà i cÅ©. Tôi thản nhiên đặt quyển vở xuống và nói: “Thưa cô em không thuá»™c bà iâ€. Tôi nghÄ© chắc sẽ bị Ä‘iểm không và ghi và o sổ đầu bà i, nhưng không, cô dịu dà ng há»i tôi: “Sao em không há»c bà i?â€. Từ lúc Ä‘i há»c đến giá», chưa thầy cô nà o há»i tôi vá»›i câu há»i như thế. Cô há»i tiếp: “Em báºn việc nhà lắm phải không?†Tôi không nói gì cả, chỉ lặng im. Cô giáo nói vá»›i tôi: “Bây giá» em vá» chá»—, khi nà o có tiết Äịa cô sẽ gá»i em lên lần nữaâ€. Lúc ấy tôi giáºt mình, để quyển vở lại trên bà n và nói: “Thưa cô em sẽ trả lá»iâ€. Hết má»™t hÆ¡i dà i thế là tôi bắt đầu Ä‘á»c: “Nước Việt Nam ta có hình chữ S và rất già u tà i nguyên khoáng sản…†Khi tôi trả lá»i xong, cô nói: “Em giá»i lắm, em có thể vá» chá»—â€. Äó là lần đầu tiên tôi thuá»™c bà i và cÅ©ng là lần đầu tiên tôi được khen, cô cho tôi Ä‘iểm chÃn, cả lá»›p rá»™ lên. Tôi thẹn thùng và nhìn xuống bà n chân Ä‘en thui thá»§i vá»›i đôi dép nhá»±a rẻ tiá»n ngá» nguáºy liên hồi. Äúng lúc nà y, tôi cảm nháºn rằng cô giáo giống như bà cá»§a tôi váºy, vá»›i ánh mắt hiá»n dịu, lá»i nói nhẹ nhà ng cùng vá»›i lá»i bà thưá»ng khen tôi : “Cháu ngoan lắm!â€. Từ đó tôi quyết tâm cố gắng vượt qua chÃnh mình, há»c giá»i đỗ đạt và o trưá»ng đại há»c và đó cÅ©ng chÃnh là ước mÆ¡ đầu tiên cá»§a tôi.
Chúng ta hãy nhá»› rằng chÃnh chúng ta là m chá»§ cuá»™c sống chứ không phải ngược lại. Má»i ngưá»i hãy biết vượt qua chÃnh mình để vươn lên trong cuá»™c sống dù vẫn biết cuá»™c sống vẫn bao nhiêu là khó khăn, thá» thách Ä‘ang chá» chúng ta.
Nhân ngà y 20/11/ 2013-Lê Văn Tuấn-10A4 THPT số 1 Quảng Trạch.