Trong cuộc sống, ai cũng trải qua đời học sinh và chắc chắn cũng sẽ có những kĩ niệm không thể quên được đối với thầy cô giáo, bạn bè và cả gia đình nữa.
Năm mười hai tuổi, đúng năm học lớp 6, tôi học rất tệ hại, đã vậy còn hay bị thầy cô mắng. Cha tôi mất khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi không chịu nổi cú sốc quá lớn nên bị bệnh quẩn trí. Tôi lớn lên giữa những cơn tỉnh, cơn mê của mẹ. Khi tôi lên lớp 1, mẹ tôi phải vào viện dưỡng trí. Bà ngoại đưa tôi về nuôi vì thương đứa cháu côi cút, tội nghiệp. Tuy bà ngoại thương nhưng các cậu , các dì thì không bởi trong mắt họ tôi là cục nợ. Họ không thể hiểu nổi tại sao một người đẹp như mẹ tôi có thể yêu và lấy một người nghèo xơ xác, khổ sở như cha tôi. Tội nghiệp bà tôi, mỗi lần bị con đay nghiến, bà chỉ im lặng .
Tôi thường bị đòn vì không nghe lời cậu, dì. Mỗi lúc bị đòn xong, bà thường ôm tôi vào lòng, xoa lên đầu tôi và lấy dầu xoa lên những chổ tôi bị đánh, nước mắt lưng tròng “ Cháu ơi, làm sao mà ra nông nỗi này, sao cháu không nghe lời và cố gắng học hành để khỏi bị đòn, bị phat. Bà già rồi làm sao mà sống với cháu mãi được, cháu phải cố gắng học, kiếm lấy một nghề rồi làm ăn mà nuôi thân cho nở mày nở mặt với người ta…”. Tôi giật phắt tay mình khỏi bà, hét to: “ Cậu , dì coi cháu như con chó, đến lúc nào bà mất, các dì các cậu sẽ tống cháu ra khỏi nhà cho mà xem, cháu cũng khong cần cái nhà này nữa, cháu sẽ đi bụi đời luôn”. Tôi đã nói với bà như thế. Bà khóc rấm rứt, trong khi đó tôi chạy ra bờ sông. Các cậu các dì sẽ cho tôi về quê chăn trâu khi tôi học hết lớp 6. Với cái tuổi 12đủ khôn ngoan để biết phải dấu bà chuyện đó . Ước gì một bà tiên sẽ đưa tôi ra khỏi cảnh sống này. Tôi thốt lên “ Mẹ ơi, mẹ ơi, con nhớ mẹ quá”.
Thế rồi như một phép lạ, cô tiên cũng xuất hiện. Sáng hôm sau, thầy hiệu trưởng vào lớp cùng cô giáo mới. Cô mặc chiếc áo dài tím, mái tóc đen nhánh nổi bật trên nền áo len trắng điểm vài cánh hoa hồng nhạt. Nhìn vẻ mặt cô thật dễ thương. Cô lật sổ điểm ra điểm danh từng đứa. Khi gọi đến tên tôi, nhìn vào thành tích bất hảo của tôi trong sổ điểm, đôi mày cô nhíu lại, một cái gì đó là lạ xao động trong mắt cô. Một phút trôi qua cô bảo tôi ngồi xuống và tiếp tục điểm danh. Sáng hôm sau, tôi đến lớp trể và mang theo một vết hằn bên má, kết quả của việc không dậy sớm pha trà cho cậu. Tôi len lén bước vào chỗ ngồi, hy vọng sẽ không bị ghi vào sổ đầu bài. Nhưng cô giáo vẫn phát hiện và đưa mắt nhìn tôi tựa cái ánh nhìn của bà tôi.
Giờ địa lý, cô gọi tôi lên bảng kiểm tra bài cũ. Tôi thản nhiên đặt quyển vở xuống và nói: “Thưa cô em không thuộc bài”. Tôi nghĩ chắc sẽ bị điểm không và ghi vào sổ đầu bài, nhưng không, cô dịu dàng hỏi tôi: “Sao em không học bài?”. Từ lúc đi học đến giờ, chưa thầy cô nào hỏi tôi với câu hỏi như thế. Cô hỏi tiếp: “Em bận việc nhà lắm phải không?” Tôi không nói gì cả, chỉ lặng im. Cô giáo nói với tôi: “Bây giờ em về chỗ, khi nào có tiết Địa cô sẽ gọi em lên lần nữa”. Lúc ấy tôi giật mình, để quyển vở lại trên bàn và nói: “Thưa cô em sẽ trả lời”. Hết một hơi dài thế là tôi bắt đầu đọc: “Nước Việt Nam ta có hình chữ S và rất giàu tài nguyên khoáng sản…” Khi tôi trả lời xong, cô nói: “Em giỏi lắm, em có thể về chỗ”. Đó là lần đầu tiên tôi thuộc bài và cũng là lần đầu tiên tôi được khen, cô cho tôi điểm chín, cả lớp rộ lên. Tôi thẹn thùng và nhìn xuống bàn chân đen thui thủi với đôi dép nhựa rẻ tiền ngọ nguậy liên hồi. Đúng lúc này, tôi cảm nhận rằng cô giáo giống như bà của tôi vậy, với ánh mắt hiền dịu, lời nói nhẹ nhàng cùng với lời bà thường khen tôi : “Cháu ngoan lắm!”. Từ đó tôi quyết tâm cố gắng vượt qua chính mình, học giỏi đỗ đạt vào trường đại học và đó cũng chính là ước mơ đầu tiên của tôi.
Chúng ta hãy nhớ rằng chính chúng ta làm chủ cuộc sống chứ không phải ngược lại. Mọi người hãy biết vượt qua chính mình để vươn lên trong cuộc sống dù vẫn biết cuộc sống vẫn bao nhiêu là khó khăn, thử thách đang chờ chúng ta.
Nhân ngày 20/11/ 2013-Lê Văn Tuấn-10A4 THPT số 1 Quảng Trạch.