HÀNH KHẤT THỜI GIAN
Hoàng Đình
Bường
Bươn chải với cuộc đời cơm
áo
60 năm nhớ tới tuổi xuân
Ta bâng khuâng, giật mình
ngoảnh lại
Trách mình sao quá vô tâm
!
*
* *
Gửi ký ức trong chiếc lá giữa
rừng
Nuôi hy vọng nơi trăm ngàn
trận đánh
Đâu phải anh
hùng
Ta đi giành sự
sống
Giữa bưng biền chiến
tranh
*
* *
Trái tim điểm
danh
Đồng đội sống còn tất
bật
Lớp lớp người đã
khuất
Xương cốt chất chồng trong
đất
Mồ vô danh thao thức ánh sao
khuya
Xuân về
Người người vui mở cờ trong bụng
Đất nước đóng băng tiếng
súng
Máu phun từ những mạch đứt
ngầm
Chao đảo nhà tầng, phố
động
Hoa hồng đỏ mắt trước hoàng
hôn
*
* *
Mái tóc lên
sương
Nửa sống phần
dương
Nửa phần âm khắc
khoải
Nửa quá
khứ
Nửa soi mình hiện
tại
Thổn thức tương
lai
Cuộc sống quãng canh sao quá
rộng dài
Lỡ bước, thành người có
lỗi
Bài thơ Trường Sơn ta viết vào
mây núi
Có ai đọc được cuối trời xa
?
*
* *
Ngôi
trường một thuở trong ta
Phút
chốc đã thành kỉ niệm
Đồng
nghiệp, Thầy trò thân, sơ quý mến
Buồn
vui, lưu luyến, chia xa
Phượng,
bàng một thời bóng tỏa
Bùi
ngùi bạn cũ, trường xưa
*
* *
Mưa rút
ruột rừng già
Nước
thăng hoa thành lũ dữ
Biển
cồn cào suy tư
Mấy con
cá vôi vàng quên bến cũ
Ngắc
ngư mắc cạn cửa sông
Trời
không mưa
Mà câu
thơ ướt đẫm, thấm lòng
Tôi xin
một lần
Thời
gian trở lại
Tạ lỗi
CON NGƯỜI
Tạ lỗi
với đời
Tạ lỗi
cha ông
Cuộc
sống thâm canh
Dư âm
văng vẳng:
Đa tự
đa tình đa đạo lý
Đắc tài
đắc lộc đắc thân vinh
Tháng
11/2010