Viết cho em bé mồ côi
17-10-2014
Viết cho em bé mồ côi
Đôi mắt ấy, đôi mắt
tròn xoe, trong trẻo.
Khuôn mặt ấy, khuôn mặt lấm lem, đượm buồn nhưng sáng sủa.
Ánh mắt ấy … chạm vào tâm hồn, va chạm vào trái tim tôi …
không thể quên được.
Thành phố Đà
Nẵng – một chiều chủ nhật buồn, trời nóng bức, cái hơi nóng xông vào người tạo
cảm giác bức bối khó chịu. Chợ Hòa Khánh đông kín người, đâu đâu cũng tiếng
nói, lời mời, tiếng nói cười, mặc cả, mua bán…. Mồ hôi nhễ nhại, tôi mệt nhoài,
một buổi chiều mua sắm, trời cũng đã ngã sang xế chiều. Xách túi đồ nặng trĩu
đi về phía gửi xe, …chợt đôi mắt tôi dừng lại …tôi nhìn thấy em.
Một bé trai tật nguyền, trạc chừng 10 tuổi,
một cơ thể gầy gò, 1 chiếc áo phong màu cháo lòng không lành lặn, 1 đôi chân
trần phủ đầy bụi đất, 1 đôi tay yếu ớt khoanh tròn trên đầu gối. Em ngồi đó,
dựa mình vào một xó tường.
Trước mắt em, dòng người vội vã qua lại,
những bước chân thoăn thoắt đi lại ngang dọc.
Có lẽ cái nắng gay gắt đã làm cho da em đen
nhẻm, làm mái tóc lơ phơ của em ngã màu, có lẽ cái đói, cái khát đã làm em mệt
lữ, đôi mắt yếu ớt của em như nhìn thẳng vào quầy bánh bao bốc khói thơm lừng
một cách thèm thuồng.
Có lẽ em không có mẹ có cha, không người
thân, không gia đình.
Có lẽ em phải lang thang đầu đường cuối
chợ, có lẽ và có lẽ !!!
Tôi đứng nhìn em mà hàng trăm, hang ngàn câu
hỏi nối đuôi nhau chạy trong đầu…. móc túi quần chỉ còn đúng 10 nghìn đồng, trả
xong tiền xe, tôi tiến về phía em và đưa số tiền còn lại….
Em ngước mắt nhìn tôi. ĐÔI MẮT ẤY, ĐÔI MẮT
THƠ DẠI, ĐÔI MẮT TRÒN XOE TRONG TRẺO…. không ai nói với ai một lời nào, nặng nề
quay lưng bước đi, tôi chỉ làm được như thế…
Giờ tôi về nhà
như mọi ngày bình thường khác, tôi sẽ hội ngộ cùng gia đình, còn em, em sẽ về
đâu???
Mây đen kéo về, trời sắp mưa, thành phố
cuối ngày, xe cộ dòng người nhộn nhịp, tôi thoáng nhớ và lẩm nhẩm một bài hát
của ca sĩ Mỹ Tâm.
Cha ơi, cha là ai? Mẹ ơi, mẹ là ai?
Cha ơi, cha ở đâu? Mẹ ơi, mẹ ở đâu?
Tuổi thơ em không một mái nhà, tuổi thơ em
không được đến trường, tuổi thơ em bơ vơ đầu đường xin từng hạt cơm rơi…
Cha ơi, cha là ai? Mẹ ơi, mẹ là ai?
Trong đầu tôi ẩn hiện bóng hình của em,
em ngồi đó dựa mình vào xó tường…
Còn bao
nhiêu mảnh đời bất hạnh như em???
Viết
tháng đêm 14/6/2014
Đinh Hữu Ngọc