Cuối thế kỷ 19, chủ nghĩa tư bản ở Mỹ đã phát triển một cách mạnh mẽ.
Nền kỹ nghệ đã thu hút nhiều phụ nữ và trẻ em vào các nhà máy xí nghiệp. Nhưng
bọn chủ tư bản trả lương cho họ rất rẻ mạt. Cǎm phẫn trước sự bất công đó, ngày
8-3-1899, nữ công nhân ở Mỹ đã đứng lên đấu tranh đòi tǎng lương, giảm giờ làm.
Phong trào bắt đầu từ nữ công nhân ngành dệt và ngành may tại thành phó
Si-Ca-Gô và Nưu-Ước. Mặc dù bọn tư bản thẳng tay đàn áp, chị em vẫn đoàn kết
chặt chẽ, đấu tranh buộc chúng phải nhượng bộ. Cuộc đấu tranh của công nhân Mỹ
đã cổ vũ mạnh mẽ phong trào phụ nữ lao động trên thế giới, đặc biệt phụ nữ ở
nước Đức, một nước đại kỹ nghệ tiên tiến lúc bấy giờ. Phong trào đấu tranh đã
xuất hiện hai nữ chiến sĩ lỗi lạc, đó là bà Cla-Ra-Zét-Kin (Đức) và bà Lô-Ra
Lúc-Xǎm-Bua (Ba Lan). Nhận thức được sự mạnh mẽ và đông đảo của lực lượng lao
động nữ và sự cần thiết phải có tổ chức, phải có lãnh đạo để giành thắng lợi
cho phong trào phụ nữ nên nǎm 1907 hai bà đã cùng phối hợp với bà Crup-Xcai-A
(vợ Lê nin) vận động thành lập Ban "Thư ký phụ nữ Quốc tế". Bà
Cla-Ra-Zét-Kin được cử làm bí thư.
Nǎm 1910 Đại hội phụ nữ Quốc tế XHCN họp tại Cô-Pen-Ha-Gen (Thủ đô Đan
Mạch) đã quyết định lấy ngày 8-3 làm ngày "Quốc tế phụ nữ". Ngày đoàn
kết đấu tranh của phụ nữ với những khẩu hiệu:
Ngày làm 8 giờ
Việc làm ngang nhau
Bảo vệ bà mẹ và trẻ em
Từ đó ngày 8-3 trở
thành ngày đấu tranh chung của phụ nữ lao động trên toàn thế giới.