Rồi một ngày con xa rồi
mái trường thân yêu, xa rồi thầy cô và bạn bè để bước vào cuộc sống, con mới
thấy nuối tiếc cho những tháng ngày đã qua ... Cái thưở bình yên, mộng mơ của
một thời tuổi xanh, áo trắng đã không còn nữa, mà thay vào đó là nỗi buồn! Nỗi
buồn của những lần vấp ngã trước vòng quay khắc nghiệt, đầy cạm bẫy của hiện
thực cuộc sống. Bài học ngày xưa thầy đã dạy còn đâu ?! Kiến thức bao năm đèn
sách giờ chỉ còn là một lỗ hổng lớn; không đủ để giúp con đứng vững và đi trên
con đường đời ...
Thưa thầy! Khi thời gian trôi qua, con mới nhận
ra rằng sự nghèo nàn tri thức là sự thiếu hụt, mất mát nghiêm trọng cho tuổi
trẻ của con; và cho dẫu xót xa, hối hận thì cũng đã muộn rồi !
Ngày xưa ... con đã không hiểu được rằng tuổi
học trò đầy mơ mộng nhưng cũng phải đầy hoài bão cho tương lai . "Bài học
chiều nay" mà thầy đã dạy chính là điều cần thiết để con thực hiện hoài
bão ấy . Thế nhưng, bài học đó con đã "bỏ quên ngoài cửa lớp", để đắm
mình "nằm nghe chim hót" và mộng "thành bướm và hoa!"
Ngày xưa ... con đã không hiểu rằng tuổi học trò
đầy sôi động, vui chơi nhưng cũng không được quên rèn luyện kiến thức.
"Bài tập hôm qua" thầy cho, con "bỏ vào ngăn khóa kín" để
"lượn lờ theo từng vòng sóng".
Ngày xưa ... con đã tập tành ngồi "bên ly
cà phê đen" để đốt "thời gian bằng khói thuốc" mà quên đi rằng
thời gian đã trôi đi sẽ không bao giờ trở lại ! Con đã quên đi sự kỳ vọng của Mẹ
Cha, công lao của thầy, con mãi vui chơi và chỉ biết "Sống cho mình và
không bao giờ mơ ước". Tương lai ra sao ? "Mình là ai ? Tôi sẽ là ai
?" Con cũng không bao giờ tự hỏi!
Thưa thầy! Con trượt dài trên sự hư hỏng của bản
thân, con đã tự đánh mất tương lai của mình, con giật mình, con hốt hoảng khi
dần nhận ra: mình đã phụ lòng mẹ cha, phụ công thầy sớm khuya dạy dỗ.
Xin thầy tạ lỗi cho con, khi "khuya
nay" con tình cờ "qua ngõ nhà thầy"; thầy vẫn còn ngồi
"soạn bài trong tiếng ho khan" - lòng con nhói đau! Thầy đã tận tụy
vì chúng con với mong ước duy nhất là sự thành đạt trong tương lai của những
thế hệ mà thầy đã bỏ công dạy dỗ...
Thưa thầy! Đến bây giờ con mới hiểu được thì đã
muộn rồi, tất cả đã làm phụ ơn thầy rồi! Con chợt khóc... "Điều giản đơn:
cho là nhận" ấy giản dị, bình thường lắm mà con đã vô tâm "không
thuộc"!
Con xin thầy thứ lỗi, dẫu có muộn màng... Thầy
ơi!